Chương 91 Trận chung kết sau cùng

 

Dưới thái dương nóng hừng hực, trên quảng trường vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt.

 

Mọi người tâm tình kích động vì hai nhân ảnh đứng trên lôi đài, tuy rằng lôi đài đã thành tình trạng tổ ong, thế nhưng đối với cao thủ thật sự, cho dù dưới chân là khe sâu vạn trượng, bọn họ cũng có thể như giẫm trên đất bằng.

 

Thời gian trôi qua, trận chung kết sau cùng rốt cuộc bắt đầu trong cảnh vạn chúng chú mục.

 

Thiếu niên mặc trường bào nguyệt sắc tinh xảo, từ chất vải và nút áo tinh mỹ tuyệt luân nhìn ra được hắn không phải công tử bình thường, khuôn mặt khả ái tựa như không hề bị không khí căng thẳng ảnh hưởng, hai cái răng hổ khiến hắn thoạt nhìn như một đứa bé nhà bên vô tư lự.

 

Nếu không phải hiện tại hắn đã đứng trên lôi đài, đối thủ là Dạ Xoa Thần tiếng tăm lừng lẫy, sợ rằng không ai tin hắn là một cao thủ thực lực tương đương với Dạ Xoa Thần.

 

Ngược lại với hắn, Dạ Xoa Thần một thân hắc y càng giống như vương giả đêm tối, khí chất băng lãnh và khí tức sát phạt tràn ngập quanh thân tạo cảm giác nguy hiểm, gương mặt lạnh lùng, lại phong thần tuấn lãng giống như thiên thần, hàng mày cao dốc như phảng phất hàn tuyết quanh năm không đổi, chỉ đứng thôi cũng rất giống một thanh chủy thủ lóe lên hàn mang sắc bén.

 

Bên nóng bên lạnh, vật cực tất phản! (Thay đổi về lượng dẫn đến thay đổi về chất)

 

Không biết rốt cuộc là đóng băng ba thước, hay sẽ bắt tay giảng hòa?

 

Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, Nam Cung Ly chậm rãi đứng lên, nét mặt nghiêm túc nhìn ra được hắn cũng rất coi trọng trận chung kết sau cùng, hạng nhất rốt cuộc rơi vào tay ai, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh.

 

“Trận chung kết, bắt đầu!”

 

Theo cánh tay Nam Cung nặng nề vung xuống, hai luồng khí thế không ai kém ai phóng lên cao, như mãnh hổ rít gào, như sóng biển lớn cuộn trào vạn lý bao trùm toàn bộ lôi đài, mọi người dưới đài chỉ cảm thấy kình phong cường hãn thổi qua mặt, ngay cả da cũng thấy hơi đau đớn, không ít người chấn kinh mở to hai mắt nhìn chằm chằm hai người trên lôi đài.

 

“Kháo, đều là Thần Vương sáu sao, thiên phú này ngay cả Thanh Minh Vũ được xưng là đệ nhất thiên tài Minh giới cũng kém, đây mới thật sự là thiên tài a!” Một người nhịn không được nuốt nước bọt.

 

Trong đám người vang lên những lời này lập tức có người khác phụ họa, đa số đều bị thực lực của Phượng Hi và Dạ Xoa Thần làm cho chấn động, hai người này thoạt nhìn tuyệt đối không hơn ba mươi tuổi, còn trẻ như vậy, bất luận thực lực của Thanh Minh Vũ bây giờ cao bao nhiêu, cũng không thể phủ nhận, thiên phú tuyệt đối xuất sắc hơn rất nhiều so với Thanh Minh Vũ.

 

Có thể tưởng tượng, ngày mai khi mặt trời lên, thanh danh của hai người sẽ nổi đình nổi đám cả thành Hiết Dạ cỡ nào, thậm chí là toàn bộ Minh giới!

 

“Không ngờ Dạ Xoa Thần thế mà là Thần Vương sáu sao, xem ra hắn thật sự giấu giếm thực lực, nhưng kinh khủng nhất là thiếu niên kia, ngày hôm qua rõ ràng mới là Thần Vương một sao, một ngày đêm ngắn ngủi, thế mà trực tiếp nhảy lên đến Thần Vương sáu sao, sao băng còn chưa từng có tốc độ như vậy a!”

 

Trên ghế trọng tài một vị lão giả khiếp sợ nhìn chằm chằm thiếu niên trên đài, ngày hôm qua lão tự mình giám sát đấu loại và hiệp thi đấu trên lôi đài số mười, lão đã từng chứng thực thực lực của thiếu niên, thế nhưng trong chớp mắt, một sao biến thành sáu sao, nếu không phải tận mắt thấy, lão tuyệt đối sẽ không tin tưởng!

 

“Có một số chuyện vấn đề không phải là có tin hay không, chỉ là ngươi không ngờ mà thôi!”

 

Giọng Nam Cung Ly già nua lại kiên định tín niệm, hai mắt sáng rõ nhìn chằm chằm thiếu niên, trong đầu hiện lên thân ảnh của vị Bệ hạ, trong mắt không tự chủ hiện lên một tia kính nể.

 

“Hội trưởng đã nói như vậy, xem ra thiếu niên này thực sự có lai lịch lớn.” Lão giả sống lâu như vậy, làm sao nghe không hiểu ám chỉ trong lời Nam Cung Ly nói, nhìn thân ảnh của thiếu niên, trong mắt bỗng nhiên hiện lên vài tia tự đánh giá.

 

Khi hai người đang nói, hai luồng năng lượng giống thiên thạch va chạm ầm ầm lao vào nhau.

 

Quang mang kim sắc cùng hồng sắc chiếm cả nửa trời, cắn xé quấn quít lẫn nhau, tiếng lôi điện “xẹt xẹt” từ chỗ ma sát truyền tới, năng lượng tràn ra nhè nhẹ nghiền đá tảng trên mặt sàn vỡ nát thành bụi phấn, một cái khe rộng gần hai thước nứt ra trên sàn, rốt cuộc tách lôi đài thành hai mảnh.

 

Dưới ánh mắt kinh ngạc khiếp sợ của mọi người, hai luồng năng lượng rốt cuộc tiêu tán, lộ ra mặt sàn sâu như khe núi.

 

Lần đầu giao phong, hai người nửa điểm tổn thương cũng không có, chỉ tổn hao một ít linh khí mà thôi.

 

Dạ Xoa Thần đã rất lâu chưa gặp được đối thủ ngang tầm, tuấn nhan băng lãnh rốt cuộc thay đổi thành biểu cảm khác, song đồng lóe ra vẻ hưng phấn, hung ý khát máu quả thực như thể một người khác, toàn thân tản ra khí tức lãnh khốc khiến kẻ khác run lên, linh khí ám hồng sắc xao động, một ngọn gió mạnh thổi bay lọn tóc đen dài trên đầu Dạ Xoa Thần, phần tai có đeo vòng màu đỏ đậm lộ ra, đinh đinh đang đang tản ra tia sáng yêu dị, bây giờ Dạ Xoa Thần giống như đã biến đổi, lãnh khốc lại có phần tà dị.

 

Phượng Hi đối diện cũng như thành một người khác, khuôn mặt tươi cười lộ ra một tia nghiêm túc không thích hợp, đôi mắt trong suốt đong đầy vẻ nghiêm trọng dị thường, kim quang bao bọc ngoài thân chậm rãi chảy xuôi, một đóa hoa nơi mi tâm như ẩn như hiện, mơ hồ có cảm giác Thánh cấp, nhưng bị quang mang lặng lẽ che giấu, nên có rất ít người chú ý thấy, chỉ thấy thiếu niên biểu hiện tư thế công kích, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Dạ Xoa Thần.

 

Không biết ai đột nhiên hắt hơi một cái, như ngòi nổ vậy, bầu không khí giương cung bạt kiếm thoáng chốc bạo phát.

 

“Xoẹt!”

 

Hai thân ảnh được linh khí bao bọc bắn đi như mũi tên, tốc độ cực nhanh, mọi người chỉ thấy hai cái bóng mơ hồ, trong khoảnh khắc hung hăng đụng vào nhau, xung động năng lượng khổng lồ từ chỗ hai người va chạm khuếch tán ra.

 

Dưới đài Thư Thần nhìn hai thân ảnh cấp tốc trên đài đang đánh bất phân thắng bại, vừa giật mình đồng thời lại lắc đầu bó tay, chủ tử quả nhiên cất giấu bí mật không cho ai biết.

 

“Mọt sách, ngươi có nghĩ chủ nhân sẽ thắng không?” Gà Trọc cau hàng lông mày không thấy đâu, ánh mắt hơi lo lắng nhìn hai thân ảnh trên đài, nếu không phải chủ nhân không cho nó lên đài, nó đã sớm liều lĩnh xông lên.

 

“Muốn nghe nói thật, thì ta cũng không biết, muốn nghe suy đoán, thì 50:50!” Thư Thần khoát tay, nó cũng bất lực. Hai người thực lực ngang nhau, thật khó mà nói rốt cuộc ai sẽ thắng, có thể lưỡng bại câu thương không chừng.

 

“Mọt sách, nếu như chủ nhân bị thương, Minh Vương Bệ hạ có thể sẽ tức giận đó!”

 

Giọng nói nhuyễn nhuyễn nhu nhu của Môi Thần đột ngột vang lên, so sánh với Thư Thần nhàn nhã, nó lại có chút căng thẳng, bởi vì nó không lo lắng cho an nguy của chủ nhân, nó lo là vấn đề Minh Vương Bệ hạ có tức giận hay không.

 

Thư Thần như thể giờ mới nghĩ đến vấn đề này, ngúc ngắc quay đầu nhìn về phía hai đứa kia, nhoẻn ra một nét cười khổ xấu xí, “Ta thiếu chút nữa quên mất.”

 

“Vậy làm sao bây giờ?” Môi Thần và Gà Trọc lo lắng hỏi, Thư Thần bình thường ý xấu rất nhiều, nên hai đứa không thể làm gì khác hơn là đặt hi vọng lên người nó.

 

Tầm mắt Thư Thần nhìn lên hai người giao đấu trên đài, vuốt cằm nói: “Kỳ thực chủ nhân chưa chắc đã bại, Dạ Xoa Thần tuy rằng lợi hại, thế nhưng bí mật trên người chủ nhân nhiều lắm, huống hồ để kiếm được sáu vạn tinh tệ, chủ nhân nói thế nào cũng phải thắng, vừa rồi các ngươi không cũng nhìn thấy, chủ nhân kiểu lén nói gì đó với Dạ Xoa Thần, theo ta thấy chắc là có liên quan đến trận tranh tài này.”

 

“Chủ nhân thì có cái gì nói được với Dạ Xoa Thần nhỉ?” Môi Thần không hiểu hỏi.

 

“Mấy đứa ngốc các ngươi, đã nói là có liên quan đến thi đấu, nói không chừng chủ nhân đã thỉnh cầu Dạ Xoa Thần đừng tranh hạng nhất với mình đó.” Thư Thần liếc mắt lườm.

 

“Xem bộ dáng Dạ Xoa Thần liều mạng thế kia, thoả thuận không được rồi.” Gà Trọc nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

 

“Hừ, Dạ Xoa Thần là hạng người gì, để theo đuổi sức mạnh không ngừng đi tìm người có thực lực mạnh mẽ để chiến đấu, hôm nay chủ nhân tự động đưa tới cửa, hắn sao có thể từ bỏ, có thể Dạ Xoa Thần căn bản không quan tâm vấn đề thắng thua, hắn chỉ quan tâm đến chiến đấu, có thể chiến đấu với cường giả, rất tốt cho việc đề thăng thực lực, Dạ Xoa Thần không ngu ngốc như vậy đâu!” Thư Thần nói một phen hiển nhiên rất hiểu về Dạ Xoa Thần.

 

“Kẻ cuồng chiến đấu, xem ra chủ nhân gặp nguy hiểm rồi.” Gà Trọc đột nhiên nhìn về phía trên lôi đài.

 

Ba đứa đồng thời nhìn chăm chú vào hai thân ảnh đột nhiên tách rời ra trên lôi đài, Dạ Xoa Thần liên miên không ngừng hạ công kích, Phượng Hi vị tiểu thiếu gia đã quen sống an nhàn sung sướng dần dần có chút không tiêu, thực lực của hắn tuy rằng tương đương với Dạ Xoa Thần, thế nhưng kinh nghiệm chiến đấu rõ ràng ít hơn nhiều, ban đầu giao thủ còn ngang tay, thế nhưng lâu dần, tai hại đã xuất hiện.

 

Lúc này trán Phượng Hi toát ra một chút mồ hôi, biểu cảm hơi lộ ra vẻ chật vật, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cục, thế nhưng hắn vẫn cắn răng chống đỡ.

 

Ngược lại, Dạ Xoa Thần thoạt nhìn tựa như chưa thoả mãn, tuy rằng khí tức có chút mất trật tự, thế nhưng tổng thể thoạt nhìn không có gì đáng ngại, hắc bào đón gió phần phật bay, như một pho tượng Ma thần giết người không chớp mắt, nhuệ khí trên người không hề giảm!

 

“Vẫn là lão đại có dự kiến trước, xem ra phải tốc chiến tốc thắng!”

 

Phượng Hi nói nhỏ nói một câu, rốt cuộc không định che đậy nữa, ngón tay nhanh chóng ngưng kết thành nắm đấm, linh khí xung quanh đột nhiên điên cuồng dung nhập vào đỉnh đầu hắn, trong nháy mắt bổ sung toàn bộ linh khí vừa dùng hết, trong cơ thể lần thứ hai trần ngập linh khí đậm đặc mênh mông mãnh liệt.

 

Tốc độ hấp thu thần tốc như vậy đám người dưới đài nhìn mà líu lưỡi không ngớt.

 

Theo ý niệm của hắn, linh khí toàn thân cao thấp đột nhiên điên cuồng từ kinh mạch tập trung vào cánh tay phải, trong lòng bàn tay, một quang vựng kim sắc trong nháy mắt bao trùm, cả bàn tay trở nên vàng óng ánh, lực hủy diệt tràn ngập và khuếch tán, ẩn chứa sức mạnh gần như có thể xé rách cả không gian.

 

So với hai chiêu sử dụng trong lần chiến đấu cùng Minh Hắc Vũ và Dương Minh Viễn, không thể nghi ngờ là chiêu này cường hãn hơn rất nhiều, linh khí trong nắm tay ngưng tụ đến mức độ cực kỳ đậm đặc, từng đạo trùng kích linh hồn làm cho sắc mặt một số người phút chốc trắng bệch.

 

Ai chứng kiến cũng biết biết thiếu niên đang muốn ra sát chiêu, từ sức mạnh mà nắm tay hắn truyền ra khiến cho sắc mặt tất cả đại biến, Dạ Xoa Thần cảm nhận được, thần sắc càng thêm nghiêm trọng.

 

“Đây mới thật sự là Cửu Tấu quyền, không ngờ chủ nhân nhanh như vậy đã dùng tới.” Thư Thần trừng mắt nhìn chằm chằm lôi đài.

 

Môi Thần và Gà Trọc nghe nó nói vậy, cũng tò mò trừng lớn hai mắt.

 

Khi năng lượng đến cực hạn, Phượng Hi đã hoàn thành ngưng tụ, nắm tay ẩn chứa sức mạnh hủy diệt khiến mọi người tim đập nhanh hơn mấy trăm lần, nắm tay nhắm vào Dạ Xoa Thần, giữa lúc Phượng Hi tập trung toàn bộ ý thức lên Dạ Xoa Thần, định dùng sức vung nắm tay ra đi thì phía trên đột nhiên vang lên một giọng rống giận ác độc.

 

“Tạp chủng, chết đi!”