Chương 137 Mạch khoáng của ta

 

Bên đường ấp ấp ôm ôm hơn nữa tư thái cực kỳ bất nhã, người qua đường đều ngạc nhiên nhìn bọn họ.

 

Không ngờ Dạ Xoa Thần và nhóm Lạc Nam Thư lại cực kỳ ăn ý quay đầu, một nhìn trời, một ngắm đất, một nhìn không chớp mắt, một thản nhiên cười yếu ớt, nhưng vẫn giữa vững khoảng cách ba thước với hai người Phượng Hi phía trước.

 

Bên kia, Phượng Hi còn treo trên người Minh Vương, hai mắt thật to như ngấn sương mờ nhìn Minh Vương, mặc kệ ánh mắt người xung quanh nhìn bọn họ, hai chân thật chặt quấn quanh hông của Minh Vương, rất có sự dẻo dai chết cũng không buông.

 

Minh Vương bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đỡ lấy lưng hắn, đồng thời dừng bước đi, “Tiểu Hi xuống trước đã, nếu không khó đi.”

 

Phượng Hi lúc này mới không tình nguyện nhảy xuống, nhưng hai tay vẫn như trước bám cánh tay của Minh Vương thật chặt.

 

“Đại lục này có một chỗ Địa Hỏa Thần Giản, chính là biển nham thạch do thiên địa sinh ra, bên trong ẩn chứa nguyên tố Hỏa cực kỳ cuồng bạo, cường giả Thần Tôn nếu tới gần sẽ rơi vào kết cục tan thành tro bụi, theo truyền thuyết Địa Hỏa Thần Giản đã tồn tại vô số năm, chỗ sâu trong biển nham thạch cất giấu Tổ Nguyên Linh Hỏa của nguyên tố Hỏa, Tiểu Hi tu luyện công pháp thuộc tính Hỏa, nếu có thể hấp thu Nguyên Linh Hỏa rồi luyện hóa, trong Tam giới, ai tu luyện thuộc tính Hỏa nào cũng không thể tạo bất cứ thương tổn gì cho ngươi, cho dù tu luyện giả sở hữu Thần Hỏa cũng không ngoại lệ, Nguyên Linh Hỏa xuất thế, vạn hỏa giai phục!” Minh Vương thuận miệng nói ra chuyện đại mật của Thần Ma đại lục, nếu như truyền ra, sợ rằng sẽ kéo tới vô số tu luyện giả hệ Hỏa.

 

“Lợi hại như vậy? Nhưng Địa Hỏa Thần Giản ở đâu?” Phượng Hi mắt bốc kim quang.

 

“Biên giới Tây Vực, Nam Vực và nơi tận cùng tam vực của Thần Ma đại lục, vạn thước dưới lòng đất.”

 

Minh Vương không phải tu luyện giả thuộc tính Hỏa, nhưng trước đây rất lâu y đã đến Thần Ma đại lục, khi đó y cũng đã biết vị trí Địa Hỏa Thần Giản, nhưng vỏ đất qua nhiều năm biến hóa, đã hình thành địa thế cùng khí hậu cực kỳ hung hiểm, còn có khe hở không gian sát thủ Thần Thiên, thuộc tính Phong và thuộc tính Hỏa điên cuồng tàn sát bừa bãi, người không có tu vi Thần Thiên sẽ không dám đơn giản đến gần.

 

Nên đã rất nhiều năm, vẫn không ai có thể thành công xông vào Địa Hỏa Thần Giản.

 

“Vạn thước… Vậy cần bao nhiêu Tiểu Hi chồng lên nhau mới tới a!!” Phượng Hi không rõ sự lợi hại của Địa Hỏa Thần Giản, nhưng hắn nghe vạn thước, vạn thước dưới lòng đất, nếu hắn thật muốn đi xuống, phỏng chừng còn chưa tới đã bị đè bẹp.

 

“Chuyện Địa Hỏa Thần Giản đến đó rồi tính, giờ giải quyết vấn đề núi Thanh Long trước.” Minh Vương khẽ cười nói.

 

“Được rồi.” Phượng Hi cũng biết thế, nên không thể làm gì khác hơn là gật đầu, nhưng hắn lại nghĩ đến một vấn đề khác, sợ bị nghe trộm, thần thần bí bí nhìn quét bốn phía một vòng, phát hiện không có ai nghe mới nhỏ giọng nói với Minh Vương: “Lão đại, chúng ta có phải cần hợp tác với người khác đào mạch khoáng không?”

 

“Tiểu Hi biến thông minh rồi, cái đó cũng có thể đoán được.” Minh Vương bị khí tức ấm áp hắn phả ra khiến mặt khẽ ngứa, nắm thật chặt tay hắn.

 

“Đương nhiên, không đúng, ta vốn rất thông minh.” Phượng Hi mới đắc ý, ngẫm lại phát giác lão đại nói không đúng, cái gì gọi là hắn biến thông minh rồi chứ, hắn vốn rất thông minh có được không, phải nói hắn trở nên thông minh hơn mới đúng.

 

“Ha ha…”

 

Trong tiếng Minh Vương và Phượng Hi đùa giỡn, một đám người cuối cùng đã tới địa giới núi Thanh Long, đường đi phía trước toàn là những cổ mộc cao ngất, không biết đã sống bao nhiêu năm, cây nào cũng cực kỳ cao to, cành lá xum xuê, hoa quả đầy đàn, tán lá xanh biếc, khí tức lục sắc đậm đặc xen lẫn một tia sát khí hung hãn, mơ hồ có tiếng ma thú gầm gừ từ chỗ sâu trong rừng rậm truyền tới.

 

“Tiểu Hi, thả Tinh Thử thú ra.” Minh Vương nhìn rừng rậm phía trước, nghiêng đầu nói với Phượng Hi.

 

Phượng Hi “vâng” một tiếng, thả Tinh Thử thú đang giấu trong ngực ra, Tinh Thử thú vừa rơi xuống đất, bộ dáng buồn ngủ trước đó lập tức biến mất, trái lại kỷ kỷ tra tra nhảy nhảy lên, lên tinh thần đánh trận nhanh như chớp hưng phấn lủi vào trong rừng rậm.

 

“Đuổi theo.” Minh Vương thấp giọng nói, kéo Phượng Hi đi vào rừng, không nhanh không chậm đi theo phía sau Tinh Thử thú.

 

Sau lưng nhóm người Dạ Xoa Thần đồng thời đuổi theo, trên mặt đều có thêm một phần chờ mong.

 

Có Tinh Thử thú dẫn đường, bọn họ bớt việc rất nhiều, nhưng dù vậy, cũng phải đi nửa ngày trong rừng rậm, núi Thanh Long cực lớn, nếu có mạch khoáng, hiển nhiên là giấu ở ba ngàn mét dưới lòng đất, nên phải tìm một lối vào dễ đột phá, nhưng lần này đi gần sáu bảy giờ, trời đất vẫn mờ mịt.

 

Ngay lúc Phượng Hi sắp không đi nổi nữa, Tinh Thử thú phía trước đột nhiên phát ra một loạt tiếng kêu bén nhọn.

 

“Tìm được rồi?” Phượng Hi hô lên, quét sạch uể oải trên mặt, thêm vài phần hưng phấn.

 

Một đám người lập tức đuổi theo tung tích Tinh Thử thú chạy tới, mãi đến khi phía trước xuất hiện một mảnh sáng, đang định xông qua, khắp trời mưa tên đột nhiên không hề báo trước bắn tới bọn họ, mũi tên lóe quang mang xanh biếc, sự âm hàn tỏa ra, tất cả đều là tên độc.

 

Phượng Hi thấy phía sau mưa tên có hơn mười hắc y nhân toàn thân bao bọc trong hắc bào, mỗi người đứng một nơi, lạnh lùng nhìn bọn hắn chằm chằm, ánh mắt như nhìn người chết, một người trong đó đứng trên một tảng đá lớn nhất cao nhất, trên mặt đeo mặt nạ đen, chỉ lộ ra cái cằm như thể bị vót nhọn, nhìn bọn họ lạnh lùng nói một câu.

 

“Không ngờ nhóm đầu tiên chỉ có năm người, coi như vận khí các ngươi không tốt.”

 

Ý của hắc y nhân là chúng đã sớm ở chỗ này chờ người xông vào núi Thanh Long, mà bọn hắn vừa lúc là nhóm đầu tiên, nên mưa tên này chính là dùng để chiêu đãi bọn hắn, hiển nhiên chúng cũng phát hiện núi Thanh Long có mạch khoáng, cho nên muốn giết chết mấy đám người xông vào, sau đó mới độc chiếm mạch khoáng.

 

Ý định này không tệ, chỉ tiếc chúng tính sai người rồi, bởi vì đi đằng trước nhất chính là Minh Vương và Phượng Hi.

 

Mắt thấy mưa tên trên trời sắp rơi xuống, Minh Vương bình tĩnh búng một ngón tay.

 

Thiên địa vạn vật như thể tĩnh lặng lại, dưới ánh mắt kinh hãi của đám hắc y nhân, mưa tên như thể bị định trụ, toàn bộ dừng trên không trung, trong nháy mắt, một cơn lốc vô cùng cường hãn tự dưng bạo phát, chính là Minh Vương một ngón tay búng ra, không biết mang sức mạnh thế nào, hóa thành cơn lốc to lớn cường đại, cổ thụ cao ngất trước mặt bọn họ đều bị nhổ tận gốc bay lên, kể cả mưa tên khắp trời cũng lao về phía hơn mười người hắc y nhân kia.

 

Hơn mười hắc y nhân không kịp lộ ra khiếp sợ, lập tức chạy như bay trốn đi, nhưng có mấy tên tốc độ chậm một chút, trực tiếp bị đập chết.

 

Trận nổ qua đi, sơn cốc nho nhỏ một mảnh hỗn độn.

 

Còn lại chín người may mắn tránh được một kiếp, nhưng ánh mắt nhìn Minh Vương tràn đầy hoảng sợ, chúng phụng mệnh chỗ này ngăn cản người đến đây tìm kho báu, không ngờ nhóm đầu tiên lại là kẻ địch cường đại như vậy, chỉ một ngón tay đã đánh cho họ thất điên bát đảo, thậm chí có sáu người chết oan uổng, sức mạnh này tuyệt đối không phải thứ họ có thể đối kháng, chín người còn lại lập tức có ý định rút lui.

 

“Lui!” Hắc y nhân đeo mặt nạ đen âm trầm hô lên một tiếng, lập tức dẫn đầu rời đi.

 

Sau một khắc, chín hắc y nhân không chút do dự theo người kia biến sạch sẽ.

 

“Lão đại, không thể thả bọn họ đi, bọn họ nhất định là tính đào mạch khoáng của ta.” Phượng Hi lo lắng kéo tay áo Minh Vương, hô hoán chỉ vào hắc y nhân trốn chạy.

 

Hắc y nhân đeo mặt nạ hiển nhiên nghe được câu này, chân bị lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té xuống từ không trung.

 

Nhóm Dạ Xoa Thần nhất loạt ngại giùm, từ lúc nào mạch khoáng ở núi Thanh Long thành đồ của hắn rồi? Cho dù là của hắn, cũng phải đợi đào đến tay đã chứ.

 

Không cần Phượng Hi nói, Minh Vương cũng không có ý định bỏ qua cho chúng, tay vung lên hướng về vùng đất trống phía trước, nhoáng một cái, trên đất trống trong nháy mắt xuất hiện mười Kim Hình Nhân phát ra khí tức ngay cả Lạc Nam Thư cũng phải kiêng kỵ, cả đám đều là cường giả Thần Tôn, dưới chỉ thị của Minh Vương, mười Kim Hình Nhân phút chốc đuổi theo hướng chín hắc y nhân trốn chạy.

 

Chín hắc y nhân trốn chạy tất nhiên sẽ hội hợp cùng người ở phía sau sai khiến chúng, một chiêu này của Minh Vương đúng là một hòn đá trúng hai con chim.

 

Đối phương có thể là thế lực lớn, dù sao cũng từ rất sớm đã nhận được tin tức, nên đã đến núi Thanh Long trước một bước, con ma thú có huyết mạch Thượng cổ Thần thú chỉ sợ là tin tức chúng thả ra.

 

Một mạch khoáng cực phẩm không có khả năng vô thanh vô tức mà đào được, huống hồ tin tức bọn họ có thể nhận được, thế lực những gia tộc khác cũng có thể lấy được, đến lúc đó như ong vỡ tổ tụ tập đến núi Thanh Long, phần bọn họ có thể nhận nhất định sẽ ít đi rất nhiều, nên cố ý truyền ra tin tức Thần thú, lợi dụng Thiên Huyễn gia tộc phong tỏa núi Thanh Long, để tránh bị người đột nhiên vào núi tìm tòi phá hỏng chuyện tốt.

 

Tuy rằng tính kỹ lắm rồi, nhưng vận khí không tốt cũng phí công!

 

“Như vậy là được?” Phượng Hi nhìn mười con Kim Hình Nhân đuổi theo, ngoài miệng tuy hỏi vậy, trên thực tế đã chảy nước miếng.

 

“Đám hắc y nhân kia tu vi cao nhất cũng không quá Thần Tôn chín sao, nhưng phía sau chắc chắn có người, đợi chúng hội hợp với kẻ sau lưng, Kim Hình Nhân có thể chém giết toàn bộ.” Hai chữ chém giết, Minh Vương nói rất nhẹ lại cực kỳ quả quyết sát phạt.

 

“Chúng ta nhanh đi đào mạch khoáng.” Phượng Hi kéo Minh Vương đi về phía trước.

 

“Chuyện này giao cho bọn họ làm!” Minh Vương nói rồi nhìn sang mấy người Dạ Xoa Thần, “Mạch khoáng ở bốn ngàn thước dưới lòng đất, cần rất nhiều sức người, nhưng Tinh Thử thú dẫn đường thời gian sẽ rút ngắn cũng miễn giảm sức lao động, hiện tại thông báo cho gia tộc của các ngươi, để cho bọn họ mau chóng phái người đến, tận lực phong tỏa núi Thanh Long.”

 

Minh Vương nói xong liền dẫn Phượng Hi đi một hướng khác, lưu lại bốn người Dạ Xoa Thần nhìn nhau và một con Tinh Thử thú ủy khuất kỷ kỷ kêu, ngay lúc bọn họ chuẩn bị thương lượng, trong không khí bay tới giọng rống to của Phượng Hi.

 

“Lạc Nam Thư, đừng quên đưa ta một trăm vạn tử tinh.”

 

Hai mắt Lạc Nam Thư thiếu chút nữa trắng dã, vì sao còn phải đưa một trăm vạn tử tinh? Thi đấu chưa thi mà sao hắn đã thua rồi?