Chương 138 Băng Tuyệt Chi Địa

 

Khí hậu núi Thanh Long bình thường như mùa đông lạnh cóng.

 

Quanh năm tràn ngập sương mù dày đặc, nếu tùy ý đi vào, rất dễ bị lạc trong rừng rậm, nhưng khí hậu nơi này cũng rất thích hợp cho ma thú sinh tồn, có rất ít nhân loại tới quấy rầy, bởi vậy rất nhiều ma thú sinh sôi nảy nở, nhưng tùy ý thấy thì đều có thực lực không mạnh.

Chính như lời Minh Vương, mạch khoáng giấu ở bốn ngàn thước dưới nền đất núi Thanh Long, nếu như chờ tất cả mọi người hoàn tất tập hợp, sợ rằng một tháng cũng chờ không đủ, đến lúc đó ngược lại sẽ dẫn những kẻ khác tới, nhưng để nhóm người kia đi tìm mạch khoáng còn hai người tách nhóm lại không phải vì nguyên nhân này.

 

“Lão đại, chúng ta đang đi đâu?” Phượng Hi ngẩng đầu, trong đôi mắt to toàn là khó hiểu.

 

Minh Vương ôm hắn bay xuyên qua rừng rậm, thân ảnh như quỷ mị, mỗi lần rơi xuống đất chỉ trong nháy mắt, người sẽ xuất hiện chỗ xa hơn, nếu có ai nhìn thấy, e rằng sẽ nghĩ là gặp ma.

 

Nghe được tiếng người trong lòng, Minh Vương bất động mi sắc, đạm nhiên đáp: “Đến một nơi khác.”

 

Cả người Phượng Hi lập tức sống dậy, hắn vốn cho rằng lão đại muốn đưa hắn rời đi, vậy hắn sẽ không có duyên nhìn thấy hình dạng mạch khoáng thế nào, nên có vẻ ỉu xìu, bây giờ nghe vậy, liền tích cực lên.

 

“Chúng ta không đi đào quặng sao?”

 

“Cũng xem là thế.” Minh Vương trả lời.

 

“Vậy nếu không xem là thế thì sao?” Phượng Hi tò mò hỏi, đáp án kia rõ ràng có ý khác.

 

“… Du ngoạn.” Minh Vương trầm mặc một hồi, cho một đáp án khiến Phượng Hi hưng phấn.

 

Phượng Hi vội vã ôm sát cổ Minh Vương, nhưng ngoài miệng lại nói mỉa, “Nơi âm lãnh như thế có cái gì vui chứ, lẽ nào chúng ta vừa tán thưởng phong cảnh vừa du ngoạn? Ầy, có phải nên chần chừ không?”

 

Minh Vương cong môi cười không nói.

 

“Đến rồi.”

 

Một lát sau, Minh Vương ngẩng đầu nhìn về thung lũng phía trước, thân ảnh như linh hồn phảng phất đứng phía trên thung lũng.

 

Trong thung lũng có một cái rãnh thật sâu, như thể núi Thanh Long bị trực tiếp chém một nhát, âm lãnh u ám, khí tức băng hàn nhè nhẹ tỏa ra, tạo cảm giác sợ hãi từ sâu trong linh hồn, trong vòng phạm vi trăm thước, không hề thấy sự sống nào, ngay cả ma thú cường hãn cũng không tung tích.

 

“Đây là đâu?” Phượng Hi cảm thụ được một khí tức ẩn rất kỹ từ chỗ sâu trong rãnh, nhịn không được lui vào lòng Minh Vương.

 

“Đây là một nơi do tự nhiên hình thành, chính là Băng Tuyệt Chi Địa trong truyền thuyết, nếu không phải vì địa hình núi Thanh Long hình thành uy áp long oai chấn trụ khí âm hàn phát tán, nơi này sớm đã bị cường giả khác phát hiện.” Minh Vương nhìn chằm chằm rãnh sâu trước mắt, trong con ngươi lộ ra chút suy xét.

 

“Băng Tuyệt Chi Địa là cái gì?” Phượng Hi hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm chỗ sâu trong rãnh, đáng tiếc vẫn không thấy gì.

 

“Băng Tuyệt Chi Địa là một trong Thập đại hiểm địa của Thần Ma đại lục, mức độ hung hiểm xếp thứ tư, trước có nói đến Địa Hỏa Thần Giản cũng là một trong số đó, xếp thứ hai, hiểm địa càng có số thứ tự thấp càng nguy hiểm, trong truyền thuyết Băng Tuyệt Chi Địa tạo dưỡng nguyên tố Băng, tuy rằng không phải Nguyên Linh Băng, nhưng nguyên tố Băng gần với Nguyên Linh Băng, huống hồ còn sở hữu công năng tiến hóa, chỉ cần có cơ duyên, nguyên tố Băng sẽ có thể tiến hóa thành Nguyên Linh Băng, nhưng điều kiện cực kỳ hà khắc, cần nhiều loại trân vật phụ trợ.” Minh Vương hiển nhiên hiểu rất rõ Băng Tuyệt Chi Địa, thuận miệng nói ra rất nhiều bí mật không ai biết.

 

“Lợi hại như vậy, cần điều kiện gì?”

 

Người bình thường nếu nghe ở đây có nguyên tố Băng, chỉ sợ sớm đã nhảy dựng lên, tham lam chiếm hữu, cho dù không phải tu luyện giả hệ Băng, cũng phải lấy được nguyên tố Băng, cầm bán đấu giá cũng có thể bán được với cái giá trên trời, mới đổi được mặc tinh trong truyền thuyết, mặc tinh dùng để giao dịch, đồng thời cũng để tu luyện, là vật điều kiện hỗ trợ tu luyện tốt nhất, nhưng Thần Ma đại lục rất ít xuất hiện mặc tinh.

 

Nhưng nếu như Phượng Hi biết, sợ rằng sẽ giật giây Minh Vương đi lấy nguyên tố Băng cũng không biết chừng.

 

“Thứ nhất là Giới quả, không phải chỉ quả của Giới thụ ở Thiên Uyên Thần lĩnh kia, mà là quả của Giới thụ thật sự, thứ hai là nước suối tâm từ suối Sinh Mệnh, thứ ba là mảnh linh hồn kỳ lân, mà đây là loại Băng Kỳ Lân đã tuyệt chủng trong truyền thuyết, một con Băng Kỳ Lân ngàn năm mới tạo ra một mảnh linh hồn một lần, cho nên đối với người bình thường, những điều kiện này căn bản là không có khả năng đạt được.”

 

“Người bình thường? Thế người không bình thường thì sao?”

 

Phượng Hi biết Minh Vương nói là Giới quả trong giới chỉ của hắn, về phần nước suối tâm với mảnh hồn kỳ lân thì chưa bao giờ nghe nói, nhưng hắn đã nắm được một kẽ hở trong lời Minh Vương nói, mắt lập tức sáng lên, hăng hái bừng bừng hỏi.

 

“Ví dụ như Tiểu Hi là người không bình thường.” Minh Vương đùa khẽ điểm xuống mũi Phượng Hi, suy xét trong ánh mắt biến thành ý cười.

 

Phượng Hi lập tức lên tiếng, nhưng lại ngượng ngùng: “Không khoa trương như vậy chứ, kỳ thực ta chỉ là lợi hại hơn một chút so với người bình thường.” Vừa nói vừa len lén cười, dáng vẻ rất đắc ý.

 

Minh Vương bị hắn chọc cười, nói tiếp: “Băng Tuyệt Chi Địa kỳ thực cất giấu một bí mật kinh thiên, chỉ tiếc bí mật này lại bị vùi lấp trong dòng lũ lịch sử, đến bây giờ đã không còn mấy người biết.”

 

“Bí mật gì?” Phượng Hi thích nghe một người khác giảng bí mật.

 

“Vừa rồi ta nói đến Băng Kỳ Lân, tuyệt chủng kỳ thực cũng không phải, chúng nó không giống với đám Thần thú như Hỏa Kỳ lân, Băng Kỳ Lân dựa vào thiên địa mà sinh sôi, ví dụ như Băng Tuyệt Chi Địa trước mắt, nguyên tố Băng bên trong đó tối thiểu cũng đã được tạo dưỡng mấy trăm triệu năm, khi độ dày của nguyên tố Băng đạt được mức độ nhất định, phối hợp với thiên địa dị tượng, tức nơi cực âm cực dương, Băng Kỳ Lân sẽ sinh ra!”

 

“Ý lão đại là, nơi này có một con Băng Kỳ Lân?” Phượng Hi trong nháy mắt há to miệng.

 

“Không sai, Băng Kỳ Lân mặc dù là thiên địa sinh dưỡng, đồng thời sống ở nơi cực âm cực dương, nhưng nó lại không chỉ là Thần thú thuộc tính Băng, còn có một loại là thuộc tính Hỏa, có cả hai loại thì gọi chung là Băng Hỏa, loại Băng Hỏa này sở hữu tiềm lực tiến hóa, chỉ cần cắn nuốt Nguyên Linh Hỏa và Nguyên Linh Băng, trở thành Nguyên Linh Chí tôn, đến lúc đó có thể mạnh hơn toàn bộ nguyên tố Nguyên Linh, trở thành sự tồn tại lợi hại nhất trong thiên địa.”

 

Nói đến đây, nếu như Phượng Hi vẫn không rõ nguyên nhân lão đại dẫn hắn tới nơi này, hắn chính là đệ nhất đại ngốc dưới vòm trời rồi.

 

“Lão đại ngươi thật tốt quá, ta yêu ngươi.” Phượng Hi lập tức dùng sức hôn lên môi Minh Vương, sau đó liền ngốc nghếch cười.

 

Minh Vương bỗng dưng nhoẻn cười, đôi mắt trạm đen tựa trời xanh nước biếc, làn nước thông thấu ôn nhu lướt qua tâm, bảo thạch trên trán gần như không giấu được thoắt ẩn thoắt hiện, thiên địa không dám so bì, “Chờ thu phục Băng Kỳ Lân rồi, ta không ngại Tiểu Hi làm lại mấy lần.”

 

Phượng Hi đỏ mặt.

 

Băng Tuyệt Chi Địa mặc dù là một trong Thập đại hiểm địa, nhưng cũng chỉ xếp thứ tư mà thôi, đối với Minh Vương không đáng quan tâm, ôm Phượng Hi, hai người hóa thành một đạo lưu quang trắng phóng vào rãnh sâu, nơi nào đi qua, hàn khí băng lãnh tận xương tựa như gặp phải khắc tinh thoáng tốc tản ra. Trong chớp mắt đạo lưu quang kia đã biến mất vào chỗ sâu.

 

Sau nửa giờ, nơi không người này đột nhiên sóng gió kịch liệt nổi lên bốn phía, giữa không trung hiện ra hai thân ảnh đen.

 

“Chắc chắn thứ đó ở bên trong sao?” Một người trong đó phát ra giọng dò hỏi khàn khàn.

 

“Ha hả, yên tâm, ta có thể chắc chắn, đã tìm cả mấy trăm năm, thật vất vả mới tìm được Băng Tuyệt Chi Địa này, sao có thể từ bỏ, cho dù tình báo không chắc cũng phải xông xáo một phen, bằng không kế hoạch Tôn chủ bố trí nhiều năm chẳng phải sẽ uổng phí.” Người kia cười, thần sắc có vẻ rất nhẹ nhàng.

 

“Cũng chỉ có thể như vậy, nhưng nơi này chính là một trong Thập đại hiểm địa của Thần Ma đại lục, vạn sự cẩn thận thì hơn, bằng không tất cả sẽ uổng công.” Người này gật đầu, cũng đồng ý, nhưng đã mấy trăm năm, trước mắt không vội, huống hồ Băng Tuyệt Chi Địa đang ở trước mắt, không có khả năng chạy thoát.

 

“Vật đó hung hiểm không gì sánh được, cho dù tìm được cũng không dễ bắt giữ, cũng may có khắc tinh của vật kia do Tôn chủ ban tặng, bằng không dựa vào sức của ta và ngươi chỉ sợ không phải là đối thủ của nó, nếu phát hiện tung tích của nó, nhớ kỹ chớ bứt dây động rừng!”

 

“Ừ.”

 

Nói xong, hai người tự hóa thành lưu quang đen phá vỡ hàn khí trải rộng phía ngoài Băng Tuyệt Chi Địa lao đến chỗ sâu phía trong.

 

Hai người trăm triệu không ngờ, trước đó đã có người sớm vào Băng Tuyệt Chi Địa trước bọn họ.

 

Nói bọn họ xui xẻo, cũng quả thực xui xẻo, cố tình sau đó lại gặp Minh Vương.

 

Bằng Tuyệt Chi Địa là một thế giới dưới lòng đất cực lớn, toàn bộ thế giới trắng bóng đều do băng hàn đông lạnh hình thành, vô số nguyên tố Băng trải rộng trong không khí, nếu không phải bên ngoài có trận pháp tự nhiên giam cầm không gian này lại, sợ rằng cả vùng núi Thanh Long sẽ bị nguyên tố Băng nơi này bao trùm, đến lúc đó đừng nói ma thú trong rừng rậm không thể sinh tồn, ngay cả chút sự sống trong núi Thanh Long cũng phải đoạn tuyệt.

 

Vừa tiến vào Băng Tuyệt Chi Địa, Phượng Hi cảm giác máu cũng đông, tốc độ lưu thông dần dần chậm lại.

 

Đang lúc hắn định cọ xát da gà trên cánh tay thì một dòng nước ấm từ phía sau lan tràn ra toàn thân, thoáng chốc cả người ấm lên, nguyên tố Băng trong không khí gần như bị một lớp màng ngăn cách, chỉ tiếp cận được họ ngoài một thước quanh thân thể.

 

“Thế giới Băng thật lớn!”

 

Phượng Hi mới cảm khái xong, phía trước đột nhiên truyền đến một loạt tiếng ùng ùng.

 

Chờ hắn chăm chú nhìn kỹ, một đoàn ma thú với bề ngoài tuyết trắng đang lao về phía họ, con ngươi màu máu đỏ, đó là một loại ma thú tên là Băng Nhãn Ma, con nào cũng như nổi điên bắn ra nhũ băng bén nhọn, trong thoáng chốc, nhũ băng từ bốn phương tám hướng bay tới…

 

Tay của Phượng Hi vừa mới chỉ, đang muốn cảm khái thêm một câu, thân hình người ôm hắn nhoáng một cái, hai người cùng biến mất.

 

Hai ba giây sau khi bọn hắn biến mất, hai gã hắc y nhân kia lại xui xẻo đuổi tới…


Ahihi, bạn đã trở lại~~~~~~~~